Khi tôi bon bon trên những cung đường...
- Little mơ trong chất thơ
- 17 thg 10, 2022
- 1 phút đọc
Đã cập nhật: 21 thg 10, 2022
Khói bụi xe và cái đầu rỗng...

Lượn lờ vòng vòng qua từng con đường, ngỏ hẻm, quan sát mọi thứ, mọi hành động nhỏ nhất: gặp những nụ cười tươi của những nhóm bạn, anh chị ngang tuổi; hay lặng ngắm vết hằn trên mắt ông bà, cô chú vô gia cư,… Mình trân trọng mọi khoảnh khắc ấy, kể cả những lúc lạc đường, chẳng biết đang đi về đâu.
Vệt Mực:
Mình có nhớ đã đọc được ở đâu đó rằng: Mỗi ngày, não bộ con người sẽ tự nảy sinh ra hơn 1000 suy nghĩ khác nhau. Mình cũng không chắc số lượng có đúng không ? (vì đơn giản mình chưa bao giờ đếm mỗi khi có một luồng suy nghĩ thoáng qua) Nhưng mình biết rằng, là một đứa bị chứng Overthinking ( suy nghĩ quá nhiều), mỗi ngày mình như một cô lính gác cửa, vẫy chào từng đoàn ý nghĩ bước qua, mà cuối ngày chỉ nhớ được mấy mống, đủ một bàn tay.
Chiếc Blog hôm nay sẽ là chút chia sẻ về cuộc gặp gỡ giữa người lính canh kia và “các bạn nhỏ ý nghĩ”.
Từ Antifan (người chống đối) đến Acceptor (người chấp nhận)
Mình đã từng rất cầu toàn và khó chịu mỗi khi phải tốn thời gian, vây mình quanh những tiếng ồn, còi xe, bực dọc từ những quái xế - chẳng mong gặp lại. Đã có những ngày thiếu ngủ, rệu rã chỉ muốn về lẹ với các bé “chăn ấm nệm êm”, nhưng rốt cuộc, Ú OÀ, Trà Xanh mang tên “kẹt xe” lại giở chứng níu mình lại thêm 2 giờ đồng hồ.
Và rồi, như thường lệ, sau mỗi cơn bực dọc khó chịu nhưng chẳng thể làm gì khác, mình ngồi lại, nặn óc cho ra cách đối phó với “tác nhân gây mất thì giờ” này!
Núm lùm trong danh xưng “Học sinh giỏi Văn” gần 4 năm trời, mình gặp không ít dạng đề Nghị Luận Xã Hội, tuy không mặn mà lắm, nhưng đôi khi mình cũng va vào một vài câu Quote (trích dẫn) hay như: “Bạn không thể đổi hướng gió nhưng có thể điều khiển được cánh buồm” (đại ý : nếu đã không thay đổi được luật chơi, thì hãy men theo nó và tìm ra chiến lược cho riêng mình).
Vào một ngày mưa, tiết trời se lạnh, trong cơn ngái ngủ, mình quyết định chả thèm đuổi con bé Trà Xanh kia nữa, mà lẳng lặng tạo “bí kíp” cho chính mình. Thay vì khó chịu, “nhõng nhẽo” chẳng ai dỗ được, mình chọn cách tận dụng quãng thời gian chết khi trên xe.
Quán cafe độn lớp dưới mùi khói xe…
Nơi lý tưởng để ngồi suy ngẫm, thả hồn trong mớ suy tư còn tồn đọng chắc chắn là không gian “chill chill” – thư thái, mát mẻ, thoang thoảng mùi thơm của những quán cafe. Là một đứa nghiện cảm giác “chill” ấy nhưng sự thật là mình dành hầu hết thời gian gỡ rối khi bon bon trên những cung đường, dù có bị hít hà mùi khói xe như một “voucher hết hạn” tặng kèm.
Từ khi bắt đầu luật chơi riêng, thời gian bon bon trên những khung đường, dù kẹt, tắc hay khói bụi, cũng ít dần chứng kiến sự “cọc” của mình. Khi việc lái xe trở thành “chuyện thường ngày”- tức công việc mà mình chẳng cần đặt quá nhiều tâm sức; chắc chắn trừ những lúc đi vào đoạn đường khó, đòi hỏi sự tập trung cao độ hay bất chợt gặp quái xế với nồng độ cồn vượt quá 50 mg trên 100 ml máu; mình thường bắt đầu gỡ từng mối rối trong đầu.
Dừng tâm trí náo động, tập trung vào một vấn đề duy nhất, mình hầu như giải quyết mọi khúc mắc mà chẳng cần đến giấy bút! (vì đơn giản mình chỉ có hai tay, và đều dùng để lái xe rồi). Thật sự thì ban đầu mình khá chật vật, và hay bị “bay đi mất” cùng với ý nghĩa mới, nhưng dần thì mình đã quen được với việc dành trọn tâm tư suy ngẫm cho một vấn đề trước khi chuyển đến cái tiếp theo.
Những phút xuất thần khi chạy xe cùng “cái đầu rỗng” ?
Hay than với mọi người là bận bịu, nhưng tất nhiên, mình vẫn có khá nhiều thời điểm “may mắn” không cần phải nặn óc xử lý vấn đề.
Mỗi khi rỗi, hoặc đang bí ý tưởng, hoặc chỉ đơn giản là tìm một khoảng lặng cho mình sau những ngày mệt mỏi cần nạp lại năng lượng, mình chọn cách phiêu du qua những con đường không quen. (tức là cứ lên xe, đi mà chẳng cần google map).
Đây là một sở thích khá lạ của mình, thường thì thay vì coi một bộ phim, mình sẽ chọn quan sát cuộc sống bằng lăng kính trực tiếp, chưa qua góc nhìn nghệ thuật.
Lượn lờ vòng vòng qua từng con đường, ngỏ hẻm, quan sát mọi thứ, mọi hành động nhỏ nhất: gặp những nụ cười tươi của những nhóm bạn, anh chị ngang tuổi; hay lặng ngắm vết hằn trên mắt ông bà, cô chú vô gia cư,… Mình trân trọng mọi khoảnh khắc ấy, kể cả những lúc lạc đường, chẳng biết đang đi về đâu.
Đôi lời…
Thả lỏng cuối tuần, cho tâm trí thư thái, hãy làm bất cứ thứ gì bạn muốn, bật một bài nhạc lên, nhảy nhót dãn cơ; bí bức quá thì coi một bộ phim hay chơi vài trận game, khóc lóc hay la hét cho thoả năng lượng. Không thì hãy thử, leo lên xe, lượn vòng khu bạn đang sống, quan sát mọi thứ đang diễn ra, ồn ào, náo nhiệt hay im ắng lặng lẽ, tất cả đều có cái hay của nó. Cuối tuần nhắc nhớ bạn hãy có quãng thời gian cho bản thân mình. Me-time thôiii !!!
Cảm ơn bạn đã ghé đọc, ủng hộ Nhà Mơ nhé, góp ý mình qua hộp thư nhà Mơ nhé, mình chịu, mình iuu <3
Comments